BOOK OPEN OUR MIND
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


YOU READ THEM-YOU LOVE THEM-AND YOU VOLUNTEER TO DIE FOR THEM!!!
 
Trang ChínhPortalGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC)

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
CiCi
Quản Lí
Quản Lí
CiCi


Nữ
Tổng số bài gửi : 56
Age : 31
Đến từ : THE HEAVEN OF BOOKS
Job/hobbies : school girl
Humor : no idea
Registration date : 05/07/2008

Character sheet
roll:
ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) Left_bar_bleue0/100ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) Empty_bar_bleue  (0/100)

ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) Empty
Bài gửiTiêu đề: ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC)   ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) EmptyTue Aug 05, 2008 7:21 pm



Author: tớ ạ

tác phẩm: Ảo Ảnh(George Weasly fan fic)

genre: tình anh em

Ratting: PG 13+

Summary: George sau cái chết của Fred.







Cậu đã từng xem nhẹ cái chết. Cậu và anh cười vào mũi nó, thảy vào nó cái nhìn khinh khỉnh bỡn cợt. Không phải vì cậu can đảm. Chỉ là cậu chưa bao giờ có suy nghĩ nghiêm túc về sự sống. Cậu chưa bao giờ hình dung cái chết là thứ như thế nào. Và hơn hết, cậu biết mình vẫn còn có anh. Nếu sự sống ở thế giới này bị tước đi, cậu sẽ cùng anh bước qua một thế giới khác. Chẳng có gì thay đổi cả, nếu bên cậu còn anh. Với cậu, anh không phải là một phần của cơ thể, .mà đã trở thành toàn bộ con người mình.

Đó là trước khi anh chết.

Anh chết. Cậu sống.

Điều đó không hề có trong các kế hoạch điên rồ mà họ đã cùng nhau đặt ra.

Đơn giản vì cả anh lẫn cậu, đều không phải là nhân vật của bi kịch.

Ít nhất cũng trong vở diễn chung cùa cả hai.

_Em chưa bao giờ nghĩ anh sẽ bỏ rơi em…





Cậu thức dậy, và theo thói quen, quờ tay sang bên kia chiếc giường đôi. Trống trải. Lạnh lẽo. Chẳng có gì cả, ngoại trừ những nếp gấp nhăn nheo của tấm mền còn hơi âm ẩm vì sương sớm.

Cái chết là kết thúc duy nhất cho những cuôc vui bất tận mà họ đặt ra.

Nhưng cậu chẳng còn quan tâm tới những thứ ấy nữa. Cái duy nhất mà cậu muốn bây giờ, là được thấy anh. Cứ mỗi một giây đồng hồ chần chờ trôi qua, cậu lại cảm thấy bàn tay anh dần dần tuột ra khỏi sự níu giữ tuyệt vọng của mình. Cậu khao khát kiếm tìm cái ảo ảnh mang màu sắc tử thần. Và cậu bật dậy. Bật dậy để thấy hàng trăm gương mặt giống hệt nhau đang ngước nhìn mình, từ trong bức tường bằng gương tráng bạc. Thế giới của gương chính là nơi duy nhất còn tồn tại sự kết nối giữa anh với cậu. Ở đó, mọi thứ đều bị đảo ngược lại, kể cả cái chết.

Và cậu để cho ảo giác gặm nhấm, bào mòn dần trí não mình. Đến khi đầu óc và con người mục rã vì điên loạn.

Cậu lao vào tấm thuỷ tinh mê hoặc, như muốn đập vỡ tất cả. Nhưng những gì cậu làm chỉ đơn giản là vùi đầu vào lớp vật chất nhẵn bóng lạnh lẽo ấy, với nụ cười tươi đến man dại và đáng sợ.

_Chúc một ngày tốt lành, Fred…

Sự sống đôi khi còn ghê sợ hơn cái chết…

Cậu đã không ở đó, vào cái giây phút anh ngã xuống, đã không thể đỡ được cái cơ thể quen thuộc của anh trên đôi tay mình. Người làm việc ấy là Percy, kẻ từng phản bội. Thật điên rồ nhưng cậu thèm khát biết bao được ánh mắt ấy chiếu thẳng vào mình lần cuối, được nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo không tắt , được vuốt đôi mắt trống rỗng vô hồn của anh. Và cậu khát khao cái cảm giác được tắm đôi bàn tay mình bằng dòng máu nóng của anh, được cảm thấy vị tanh tưởi của sự sống trong anh chảy tuột qua cái níu giữ của mình, thấm vào từng lớp tế bào nhỏ nhất trong cơ thể, và cứ mãi mãi ở đó. Ít ra việc ấy mang lại cho cậu cái cảm giác mình đã không bất lực nhìn anh ra đi vĩnh viễn.

Anh đã trở thành một phần đời đầy ám ảnh trong cậu. Và cậu ngạc nhiên vì bản thân vẫn chưa phát điên. Nhưng cậu sẽ không bao giờ chết. Cái chết chỉ đến khi người chơi hoàn tất lượt đi của mình.

Đó là luật đặt ra giữa họ.

Trong trò chơi mang tên Tử Thần.

Anh đã hoàn tất chặng đua, trong cái đêm “tuyệt trần ai” đầy kích động ấy…

Và cậu chỉ còn có một mình.

Một mình trong thế giới từng là của cả hai.



_Vậy là chia tay sao George?_Angelina hỏi, một cách máy móc, tay buông thõng xuống ghế và mắt nhìn đăm đăm thẫn thờ vào một điểm nổi lềnh bềnh trên mặt cốc bia bơ chưa hề vơi, dù chỉ một giọt.

Cậu không trả lời. Đơn giản vì trả lời nghĩa là lặp lại cái điều đau lòng ban nãy cậu vừa thốt ra với cô. Quá thừa thãi. Bây giờ khả năng mà miệng cậu có thể làm chỉ là mỉm cười. Cậu không đủ sức để nói nữa.

_Sau tất cả…_ cô lại mở lời, lần này trong giọng nói có vẻ gì đó bất lực và tuyệt vọng, hệt một đứa trẻ bị bỏ rơi_...chúng ta kết thúc như thế này sao?

_Xin lỗi!_cậu chỉ làm được như thế.

_Em hiểu rồi!_Angelina đứng lên, giọng nói nhanh không một âm sắc_nhưng em không nhận lời xin lỗi của anh. Em không đồng ý chia tay!

Cậu nhổm dậy kéo tay cô lại. Một cảm giác thật lạ. Chẳng mới mẻ nhưng lạ lùng. Không biết đã bao lâu rồi cậu chưa chạm vào bàn tay ấy. Cậu nhìn cô với ánh mắt mỏi mệt yếu đuối:

_Em không cảm thấy chán nản sao?

Và Angelina hiểu mọi chuyện thế là đã chấm dứt. Con người đứng trước mặt cô không còn ấn tượng gì về cái gọi là cuộc sống nữa rồi. Dù có yêu đến đâu, cô biết mình đã tận lực. Không thể níu kéo cái chẳng còn tồn tại. Cô khóc. Giọt nước mắt hiếm hoi của một người con gái luôn tỏ ra mạnh mẽ quyết đoán.

_Em yêu anh.

Cậu buông tay ra. Buông tay khỏi tình yêu của cô. Câu trả lời từ ngày đầu quen nhau cho đến bây giờ vẫn chỉ là một, nhưng chúng lại bị cách biệt hàng ngàn dặm bởi một quãng đường mang tên anh.

Vì anh cũng yêu Angle…

Đón nhận tình yêu bẳng cái tâm hồn mục nát mà cậu đang sở hữu, đó là tội ác.




Về Đầu Trang Go down
http://yobanbe.zing
CiCi
Quản Lí
Quản Lí
CiCi


Nữ
Tổng số bài gửi : 56
Age : 31
Đến từ : THE HEAVEN OF BOOKS
Job/hobbies : school girl
Humor : no idea
Registration date : 05/07/2008

Character sheet
roll:
ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) Left_bar_bleue0/100ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) Empty_bar_bleue  (0/100)

ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC)   ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) EmptyTue Aug 05, 2008 7:22 pm



Đôi lúc cậu muốn đập vỡ mặt kính tráng bạc, để tìm một phép màu nào đó ngòai tầm với của ngay cả những phù thuỷ vĩ đại nhất…

Và cậu đã thử làm thế…

Nhưng khi nhìn mặt gương tan ra, thành hàng trăm mảnh nhỏ phản chiếu gương mặt cậu với cặp mắt điên loạn vô hồn, khi nhìn đôi má ướt đầm của Angelina áp vào bàn tay vấy máu của mình, cậu thật sự cảm thấy đau rát.

Không phải ở những vết cắt xoàng xĩnh.

Mà là ở trong tim.

Hơn ai hết, cậu đã quên rồi cụm từ “một cặp”. Cậu đẩy nó vào cái góc sâu rồ dại và tăm tối nhất của tâm hồn mình. Cậu thừa hiểu bản thân đang cô đơn đến nhường nào.

George biết mình cần một bàn tay đưa ra. Có thể là bàn tay của Angelina, nhưng cậu không đủ can đảm để nắm lấy nó. Vì tình yêu với Angel-thiên thần của cậu-chính là tội lỗi.

Những lúc tuyệt vọng như thế, cậu chỉ biết mỉm cười, một cách bệnh hoạn với mình trong gương.

_Anh vẫn ở bên em đây, George…



Khi người ta cứ mãi sống với nỗi ảo tưởng, họ sẽ tự biến bản thân, từ ngoại hình cho đến tính cách, thành một kẻ lập dị. Hình ảnh về một ông chủ tiệm giỡn bảnh bao vui tính hình như chỉ còn tồn tại trong cái lớp kí ức phủ đầy bụi của một vài người thân thuộc nào đó. Cậu bây giờ không tự ý thức hay nhận ra mình được nữa. Vẫn là cậu với sự bảnh bao, với nụ cười không tắt, nhưng lại bị bao phủ xung quanh bởi thứ ánh sáng kì quái của ảo ảnh và sự cuồng loạn. Cậu làm người ta sợ. Những đồ chơi cậu chế ra, bám đầy màu sắc hắc ám và huyễn tưởng. Bà Weasly lo con cứ thế mà bị cuốn vào vũng lầy của tội ác. Nhưng cậu hiểu bản thân mình. Cậu thay đổi chỉ để làm nhòa đi cái quá khứ đẹp đẽ cứ trỗi dậy một cách khó chịu trong lòng, mặc dù cậu đã niêm kín nó bằng cả quãng đời tự nguyền rủa.

Nơi căn phòng gương của anh và cậu, thời gian như bị bỏ quên, vì “những ngày xưa” vẫn bị quấn vào lớp màn đầy ma mị của sự đau đớn và nỗi ám ảnh không lối thoát.

Cậu sợ hãi tất cả mọi tình cảm trên đời này. Cậu trốn tránh chúng. Thứ duy nhất cậu muốn đón nhận lúc này, là cái chết.

“Sự sống đôi khi còn ghê sợ hơn cái chết”, vì khi chết rồi, người ta sẽ không thể bị tước đoạt sự sống thêm một lần nào nữa…





_Anh biết tin gì chưa, chị Angelina đang hẹn hò với Lee Jogdan đó!_Ron nói, không nhỏ nhưng lại bị át mất bởi sự ồn ào của quán Đầu Heo.

Hay là do cậu không muốn nghe nó nói?...

_Anh không có phản ứng gì sao?_lần này Ron giật cốc rượu trên tay cậu. Nó đã đổi khác khá nhiều từ ngày chính thức cặp kè với Hermione. Quyết đoán hơn, cậu nghĩ thế.

_Cuối cùng thì cô ấy cũng quên được…

_Anh nghĩ chị ấy quên? Nhưng tại sao lại là Jordan chứ?! Cậu ta là bạn thân của anh và Fred mà!

Lần này George quay thẳng sang nhìn Ron, chậm rãi đáp:

_Vì là Lee nên anh mới bảo Angel đã quên rồi.

Đó thật sự là những gì cậu nghĩ. Không bao giờ có sự giả dối trong mối quan hệ giữa George và Angelina.

Nhưng vẫn còn thứ gì đấy nhoi nhói trong tim…



Quán Ba Cây Chổi vẫn đông đúc như những ngày trước“Trận Chiến Cuối Cùng”-người ta gọi cuộc đối đầu với Voldemort cách đây hơn một năm như thế. Không ai còn sợ khi phải thốt ra cái tên đó, ngoại trừ cậu. Nó gợi cậu nhớ tới anh. Vẫn chỗ ngồi quen thuộc trước cốc bia bơ đã vơi phân nửa, cậu lặng lẽ nhìn đôi vợ chồng sắp cưới Lee và Angelina đối diện với mình. Lee quá vui sướng nên không hề giấu diếm niềm hạnh phúc. Riêng Angel của cậu, mà cậu có còn được gọi như thế nữa không nhỉ, lại ngước đôi mắt pha lẫn giữa sự khắc khoải và vô vọng kiếm tìm một chút ánh sáng lạ trong cái nhìn tĩnh lặng từ phía người đối diện. Cậu cảm thấy nỗi đau quặn thắt và sự ghen tuông với Jordan trỗi dậy một cách mãnh liệt trong lòng, cáo xé từng phân tử của não bộ, khiến chỗ cậu ngồi trở nên chật chội và ngạt thở.

Nhưng vẫn không có gì cả, từ ánh mắt.

Mắt cậu chỉ còn hình ảnh cái chết của anh. Cậu mỉm cười, việc này đã trở thành một thói quen bệnh hoạn, bắt tay với bạn thân và người yêu cũ, rồi bước ra khỏi quán. Nụ cười đó là cử động duy nhất mà cơ mặt cậu thực hiện kể từ khi đặt chân vào đây. Không khí xung quanh cả ba bị bao trùm bởi sự im lặng tách biệt…



_Em biết là anh vẫn còn yêu em.

_Anh chưa từng phủ nhận điều đó.

_...vậy thì tại sao?...

Angel lần thứ ba khóc trước mặt cậu. Nước mắt thiên thần, đẹp hơn cả ánh hoàng hôn đang lung linh buông xuống bãi cỏ sau Lều Hét.

_Vì đối diện với anh bây giờ không phải là em, là cuộc đời, hay thậm chí là Fred

_...

_...mà chính là cái chết…

_...

_Hãy hạnh phúc với Jordan.

_...

Cậu bước tới vài bước, tách xa khỏi cái cảm giác về sự tồn tại của cô.

_Anh cũng không phủ nhận là anh thật sự rất ghen với cậu ấy.

Angelina ngồi gục xuống bãi cỏ. Không phải để khóc. Cô để lời nói của cậu giết chết tình yêu trong tim mình…



Sau đám cưới của gia đình Jordan, người ta thấy ông chủ trẻ của tiệm giỡn rao bán một loại đồ chơi mới có tên “Tấm Gương Nhân Bản”. Bọn trẻ thật sự hứng thú với món đồ này, vì nó không chỉ tạo ra một cá thể ảo có hình dáng giống hệt người soi mà còn cho cá thể đó sự sống và tính cách riêng biệt. Chúng trò chuyện với ảo ảnh đó, như một người anh em sinh đôi. Nhưng hiếm ai biết được ông George, bây giờ người ta gọi cậu như vậy, đã dùng toàn bộ số gương từng ốp phòng ngủ của mình để làm chuyện này. Không một ai, ngoại trừ Angelina. Tuy cảm thấy tội lỗi nhưng cô chẳng thể phủ nhận đấy là lần đâu tiên cô thật sự hài lòng về cuộc hôn nhân của mình. Vì cuối cùng, Angel đã hiểu ra, George sẽ mãi mãi sống trong mê lộ ảo của cái chết…



“Anh sẽ mãi bên em, George…

Nếu là Fred, anh sẽ nói vậy, phải không?”





Về Đầu Trang Go down
http://yobanbe.zing
Asuka Himawari.
Thủ Thư
Thủ Thư
Asuka Himawari.


Nữ
Tổng số bài gửi : 77
Age : 31
Đến từ : Trường THPT Ouran
Job/hobbies : Cực yêu manga/anime/himawari/midori.
Humor : Khùng bất chợt, tửng thường xuyên, điên vô thời hạn.
Registration date : 01/08/2008

Character sheet
roll:
ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) Left_bar_bleue0/999ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) Empty_bar_bleue  (0/999)

ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC)   ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) EmptyTue Aug 19, 2008 4:03 pm

Nói thiệt là cảm giác viết như vầy mới đúng là Kurr. Mấy bài trước tui đọc cách viết của Kurr sao tự nhiên thấy chán chán, nó khiến cho tui có cảm giác khó chịu lắm, có lẽ là nó quá sến, nhuốm màu hoàng hôn dữ quá. Bởi vậy tui mới không đọc tiếp fic của kurr đó. Tui sợ đọc rồi tui hết hứng viết lun. <sorry vì mấy dòng này ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) 21246 > Kurr là phải viết được như thế này chứ nhỉ, bởi tui thấy mấy chap trước nhìn vô không giống Kurr mà tui từng quen cho lắm.

Nói vậy đủ rồi, giờ nhận xét nhá:

1. Văn chương rất là trau chuốt, gãy gọn. Nói chung là rất rất ít khuyết điểm. ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) 643564

2. Hem biết Kurr có cố tình dùng mấy từ ngữ như là "ma mị", "điên loạn', "mục nát" ... hay không (để fic nhuốm màu có vẻ tang tóc há), nhưng mà sao tui đọc rất là bình tĩnh dzậy ta. Khó hiểu quá, tui không cảm thấy nó tang thương cho lắm. Hình như tui bị miễn dịch òi ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) 944194

3. Về nội dung thì đoạn đầu với đoạn giữa khá hay.


Chi tiết: căn phòng gương với trò chơi "tấm gương nhân bản" làm tui rất thích.
+ Nó rất ý nghĩa, nhất là minh chứng cho cái tình anh em có thể gọi là bất tử.
+ Một ý tưởng khá là độc đáo, tui thích sự độc đáo này.
ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) 269296
Chi tiết: hành dộng và cách ứng xử của Agel làm tui rất ghét.
+ Hơi bị khó chịu khi thấy mấy cái hành động quá ư ... tiểu thư của cô ta. Tui ghét loại con gái này. Đoạn đầu cô ấy có vẻ rất mạnh mẽ, tự nhiên đoạn sau tui có cảm giác bị đổi hứng cái rụp, bằng chứng là những giọt nứơc mắt và hành động sau đó ...
ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) 71230
+ Hành động sau đó là cặp bồ với Lee. Cảm gíc nó thì cũng bình thường đi, nhưng mà cái đoạn đám cưới đó, tui không biết có hiểu lầm ý nghĩa không, nhưng đọc xong ghét Agel lun. Tui cảm thấy cô ta như đã hoàn toàn chấp nhận mọi thứ, vậy mà trước đó có lẽ lại quen Lee với một trái tim nửa vời. Thấy làm sao ấy, lí do đó làm cô ta hài lòng sao? Geogre mãi mãi hạnh phúc trong thế giới của những bóng hình. Bởi vậy tui không thích tính cách này cho lắm, mặc dù hiểu, nếu là tui, bất chấp tất cả để kéo Geogre ra đó. Có lẽ tui sẽ không chấm dứt câu chuyện như thế này. Vô tình thì cái chi tiết này na na cái truyện ngắn tui mới làm (tui làm xong rồi mới đọc bài của Kurr), trong câu chuyện đó người con gái không bị động như Angel, mà cô ấy mới chính là người chủ động vùng vẫy để lôi chàng trai ra khỏi cái thế giới đó.


4. Đoạn này tui thấy nó hơi ... giả tạo: ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) 944194

Trích dẫn :

Angel lần thứ ba khóc trước mặt cậu. Nước mắt thiên thần, đẹp hơn cả ánh hoàng hôn đang lung linh buông xuống bãi cỏ sau Lều Hét.

5. Còn đoạn này, dù chỉ là một chi tiết nhỏ thôi cũng làm tui rất thích: ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) 89469

Trích dẫn :

_Anh không có phản ứng gì sao?_lần này Ron giật cốc rượu trên tay cậu. Nó đã đổi khác khá nhiều từ ngày chính thức cặp kè với Hermione. Quyết đoán hơn, cậu nghĩ thế.
Về Đầu Trang Go down
http://www.ouranschool.netgoo.org
Sponsored content





ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC)   ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC) Empty

Về Đầu Trang Go down
 
ẢO ẢNH (GEORGE WEASLY 'S FANFIC)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
BOOK OPEN OUR MIND :: PHÒNG TRANH TÀI :: TRANH TÀI GIỮA CÁC FICTIONERS-
Chuyển đến