BOOK OPEN OUR MIND
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


YOU READ THEM-YOU LOVE THEM-AND YOU VOLUNTEER TO DIE FOR THEM!!!
 
Trang ChínhPortalGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG

Go down 
Tác giảThông điệp
CiCi
Quản Lí
Quản Lí
CiCi


Nữ
Tổng số bài gửi : 56
Age : 31
Đến từ : THE HEAVEN OF BOOKS
Job/hobbies : school girl
Humor : no idea
Registration date : 05/07/2008

Character sheet
roll:
ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Left_bar_bleue0/100ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Empty_bar_bleue  (0/100)

ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Empty
Bài gửiTiêu đề: ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG   ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG EmptyMon Jul 07, 2008 2:07 pm

tác phẩm: ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG
translater: Thanh Thanh
status: đang post
source:
www.ebook.com


CHƯƠNG I
Tối tăm – Lạnh lẽo – Nước cuồng nộ – gầm thét như hàng ngàn con sư tử – quay vòng vòng – đập vào đá – cánh tay che kín mặt – chân hết sức co lên, thu mình nhỏ lại.
Văng lên một đám rễ cây – nắm lấy – trơn nhớt – rễ cây ướt như những ngón tay người chết chộp lấy tôi – một khoảng trống giữa mặt nước và mái đường hầm – hít vội một hơi – dòng nước mạnh lại – cố chống trả – rễ cây đứt rời khỏi tay – lại bị cuốn đi.
Nhào lên, lộn xuống – đầu va vào đá – tóe sao, tối tăm mặt mũi – cố vươn cao đầu – phun nước khỏi miệng, nhưng nước lại ùa vào nhiều hơn – cảm giác như mình nuốt vào bụng cả nửa con suối.
Dòng nước kéo tôi sát một vách hang, đá sắc nhọn đâm sâu vào đùi – nhưng nước lạnh buốt làm tê dại vết đau, máu ngưng chảy – một trũng sâu bất ngờ – tôi rơi thẳng đứng xuống cái hố đó – Xuống, xuống, xuống mãi – không thể nhoi lên nổi – sắp chết đuối rồi – nếu không mau mau tìm cách, tôi sẽ...
Chân tôi đạp vào một vách đá, đẩy tôi tới trước – từ từ trôi lên khỏi hố trũng – chỗ này dòng chảy nhẹ nhàng – nhiều khoảng trống giữa nước và mái hầm – có thể thở và trôi thoải mái hơn – không khí lạnh buốt, nhưng tôi sung sướng hít lấy hít để.
Dòng suối mở vào một nơi, giống như một cái hang rộng. Tiếng gầm rú từ đầu kia vọng lại: chắc nước lại đã đột ngột cuốn vào trũng sâu. Tôi thả người trôi về một bên, trước khi gặp hố trũng. Cần phải nghỉ và hít không khí cho đầy buồng phổi. Khi đứng nước trong bóng tối, gần một vách đá, tôi cảm thấy có vật gì đó níu lấy cái đầu không tóc của mình. Hình như là nhánh cây. Tôi nắm lấy chúng, giữ cho mình được vững vàng, và tôi nhận ra đó không phải là nhánh cây, mà là... xương!
Kiệt sức đến chẳng biết sợ là gì nữa, tôi nắm chặt mấy lóng xương như một cái phao cứu sinh. Hít một hơi thật sâu, thật dài, tôi lần mò ngón tay trên mấy lóng xương. Mấy lóng xương nối với một cổ tay, một cánh tay, rồi đến thân thể và một cái đầu: toàn thể một bộ xương người. Trong quá khứ, dòng suối này là nơi tống tiễn những ma-cà-rồng chết. Chắc bộ hài cốt này đã bị nước cuốn tới đây, thịt da thối rữa sau nhiều thập kỷ. Tôi mò mẫm, nhưng không tìm thấy bộ xương nào nữa. Ma-cà-rồng này là ai? Đã sống vào thời gian nào? Nằm đây đã bao lâu? Kẹt trong hốc đá này, không được chôn cất đàng hoàng, không nơi yên nghỉ cuối cùng! Thật là thê thảm!
Tôi lắc bộ xương, hy vọng gỡ ra khỏi hốc đá. Thình lình, tiếng vỗ cánh, tiếng kêu rít lanh lảnh vang khắp hang. Cánh! Hàng chục, không, hàng trăm cặp cánh. Chúng va đập vào mặt tôi, bám lấy tai tôi. Cào, nhấm. Tôi la lên, vừa gỡ chúng ra vừa xua đuổi.
Không nhìn thấy gì, nhưng tôi cảm thấy những vật lông lá đang bay trên đầu và chung quanh mình. Một con chạm vào tôi. Lần này tôi túm lấy, rờ rẫm... một con dơi! Trong hang đầy dơi. Chắc chúng làm tổ trên trần. Tiếng lắc bộ xương đã làm chúng bay nháo nhác vì kinh động.

Tôi không sợ bị chúng tấn công. Chúng chỉ hoảng loạn và sẽ mau yên ổn lại thôi. Tôi thả con dơi để nó nhập lại bầy. Mấy phút sau, tiếng náo động giảm dần, bầy dơi lại treo mình trên trần, rồi hoàn toàn im lặng.
Tôi tự hỏi chúng ra vào hang này bằng cách nào? Chắc chắn trên trần phải có những khe hở. Ước gì tôi có thể leo lên đó, nhưng những ngón tay, ngón chân tê dại làm tôi không còn dám mơ chuyện đó nữa.
Lại áy náy về bộ hài cốt. Tôi không muốn để người quá cố lại nơi này. Tôi kéo mạnh, nhưng thận trọng để không tạo ra tiếng vang như lần trước. Lúc đầu không chút lay chuyển, bộ xương bị chèn ép chặt cứng. Tôi nắm chắc hơn và kéo lần nữa. Bộ xương đổ sụp lên tôi! Nước trào vào họng và bộ xương nặng nề nhấn tôi chìm xuống. Tôi lại sắp chết đuối rồi! Tôi lại sắp...
Không! Đừng hốt hoảng. Hãy sử dụng cái đầu mà suy tính. Tôi ôm bộ xương từ từ lật ngược. Thành công. Bây giờ bộ xương ở dưới, tôi ở trên. Không khí thật ngọt ngào. Tim tôi ngưng đập thình thình. Vài con dơi chao đảo trên đầu.
Buông tay, tôi dùng chân kéo bộ xương ra giữa hang. Dòng nước nhẹ nhàng cuốn bộ xương đi. Tôi bám vách, đứng nước, chờ bộ xương trôi dạt ra ngoài trước. Rồi tôi chợt nghĩ: đây là một cử chỉ đẹp, nhưng có nên không? Nếu bộ xương kẹt lại một khe đá, sẽ chặn mất đường tôi...
Nhưng, quá muộn rồi, đáng lẽ phải nghĩ đến chuyện này từ trước.
Tình trạng lại trở nên tuyệt vọng. Chỉ có điên mới nghĩ là sẽ thoát khỏi cảnh này. Nhưng tôi cố nghĩ một cách lạc quan hơn: tôi đã tiến được tới đây, và chắc chắn, sớm muộn gì dòng suối cũng phải có lối ra. Ai dám bảo tôi không đi được tới cuối con đường? Tin đi, Darren, phải biết tin tưởng chứ.
Tôi muốn bám lấy chỗ này mãi mãi, còn hơn là chết trong giá lạnh. Nhưng tôi phải cố gắng tìm cho được tự do. Sau cùng, tôi buông tay khỏi bờ, bồng bềnh trôi ra giữa dòng suối. Nước buốt giá đeo bám, châm chích làm tôi nhức nhối. Chuyển động gấp – lối ra – tiếng gầm rú cuồng bạo hơn – nước chảy xiết hơn – thình lình đâm xiên xuống – chết!
2


Được sửa bởi CiCi ngày Tue Jul 29, 2008 7:16 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
http://yobanbe.zing
CiCi
Quản Lí
Quản Lí
CiCi


Nữ
Tổng số bài gửi : 56
Age : 31
Đến từ : THE HEAVEN OF BOOKS
Job/hobbies : school girl
Humor : no idea
Registration date : 05/07/2008

Character sheet
roll:
ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Left_bar_bleue0/100ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Empty_bar_bleue  (0/100)

ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG   ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG EmptyMon Jul 07, 2008 2:11 pm

CHƯƠNG II
Qua khỏi hang, tình hình còn thảm hại hơn – nửa chặng đầu bập bềnh như cái mái chèo trong hồ bơi – rồi là những hố trũng, những chỗ ngoặt chóng mặt – vách lởm chởm đá nhọn – nước điên cuồng phun lên dữ dội – quăng quật tôi như một trái banh – không còn khả năng kiểm soát – không còn thở nổi – phổi muốn vỡ tung – tay ôm chặt đầu – chân co lên tận ngực – để dành dưỡng khí – đầu va vào đá – rồi đến lưng – chân – bụng – rồi đầu lại va đập tiếp – vai – rồi lại đầu...
Không còn đếm nổi bao nhiêu cú va đập – cũng không cảm thấy đau đớn gì nữa – mắt như lừa phỉnh tôi – nhìn lên: bầu trời, trăng, sao – đây là khởi đầu của sự kết thúc – giác quan xáo trộn, đầu óc mịt mù – hết may mắn – hết hy vọng – hết... sống!
Tôi mở miệng để uống ngụm nước cuối cùng – thình lình lại bị quăng vào vách đá – không khí bùng nổ, đẩy tôi lên – tôi lọt vào một túi nhỏ không khí giữa nước và mái – phổi tự động ngấu nghiến hít dưỡng khí vào.
Suốt mấy giây bồng bềnh sát vách, hít thở – dòng nước lại cuốn trôi, kéo tôi xuống – qua một đường hầm hẹp, với một tốc độ không ngờ – đường càng hẹp dần, tốc độ càng tăng – vách đá trơn nhẵn, nếu không tôi đã bị cắt ra từng mảnh – cảm giác như đang trong cầu trượt nước – gần như cảm thấy thú vị được lướt đi trong một cơn ác mộng.
Đường hầm trở nên bằng phẳng – dưỡng khí lại giảm – cố ngoi đầu lên, tìm không khí – không thể – không còn sức nữa.
Nước dâng tới mũi – tôi bật ho – nước tràn vào họng – không còn sức kháng cự – tôi lật sấp – phổi đầy nước – kết thúc rồi – không khép nổi miệng – chờ chết – thình lình: không nước – bay bổng (bay?) – gió rít chung quanh – tôi nhìn xuống đất – dòng suối đang chảy qua – tôi bềnh bồng như một con chim, hay một con dơi – bồng bềnh lại gần, lại gần dòng suối hơn nữa – tôi lại bị mắt phỉnh phờ?
Xoay mình lại – nhìn lên – bầu trời, bầu trời thật sự, mênh mông, đầy sao sáng – đẹp quá! – mình thoát rồi! – thoát thật rồi – mình đang thở – đang sống – mình...
Hết bay bổng – đổ sập xuống nước – cú va chạm làm ruột gan tôi như vỡ vụn, đầu óc tôi lùng bùng – lại tối như bưng, nhưng lần này, không phải đường hầm tăm tối, mà là trong đầu tôi, tối mịt tối mù. 1
Về Đầu Trang Go down
http://yobanbe.zing
CiCi
Quản Lí
Quản Lí
CiCi


Nữ
Tổng số bài gửi : 56
Age : 31
Đến từ : THE HEAVEN OF BOOKS
Job/hobbies : school girl
Humor : no idea
Registration date : 05/07/2008

Character sheet
roll:
ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Left_bar_bleue0/100ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Empty_bar_bleue  (0/100)

ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG   ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG EmptyMon Jul 07, 2008 2:14 pm

CHƯƠNG III
Từ từ tỉnh lại. Đầu tiên, tôi nhận ra những âm thanh: tiếng réo của nước, nhưng nhẹ nhàng hơn lúc ở trong lòng núi, nghe có vẻ du dương. Mắt chớp chớp rồi nhẹ nhàng mở, để thấy mình đang trôi ngửa, nhìn lên những vì sao. May mắn hay nhờ sự đề kháng tự nhiên của cơ thể? Tôi không biết, không cần, chỉ biết rằng mình còn sống!
Khúc suối này dòng nước không mạnh. Tôi có thể dễ dàng bơi vào bờ, tìm nơi an toàn hơn và để trở lại Núi Ma-cà-rồng gần đó. Nhưng... tôi không còn đủ sức. Lật úp lại để bơi. Không thể. Chân tay tôi cứng đờ như gỗ. Sống sót qua chặng đường xuyên núi, nhưng cái giá phải trả quá cao. Tôi hoàn toàn rũ liệt.
Quan sát quang cảnh chung quanh, trong khi dòng nước đưa tôi xa dần Núi Ma-cà-rồng. Lởm chởm, gồ ghề, nhưng tuyệt đẹp khi không còn bóng tối. Mọi vật đều trỏ nên xinh đẹp khi không còn bóng tối.
Tôi đang chết? Có thể lắm chứ, nhờ lòng nhân từ của con suối, tôi không còn cảm giác, không còn điều khiển được mình. Có lẽ tôi đã chết rồi, mà không nhận ra điều đó. Không! Không chết được. Bằng cớ tôi còn sống là, tôi còn biết phun phì phì khi nước tung tóe vào mũi. Không thể buông tay bỏ cuộc, sau tất cả những gì mình đã vượt qua. Phải cố gắng gom hết sức lực, tiến vào bờ. Không thể để dòng nước cuốn đi mãi mãi: càng trôi xa càng khó khăn hơn.
Tôi cố truyền nghị lực vào tứ chi rũ liệt. Tự nhủ mình, chết trẻ thế này thật uổng phí một đời. Nhưng ý nghĩ đó cũng chẳng cho tôi chút sức lực nào. Nghĩ đến ma-cà-rồng và mối nguy hiểm họ đang đối đầu với Kurda và đám ma-cà-chớp, cũng không hiệu quả. Sau cùng, một huyền thoại cổ của ma-cà-rồng như truyền lửa vào những lóng xương băng giá của tôi: truyền thuyết về những ma-cà-rồng bị chết trong dòng nước luân lưu sẽ bị đày đọa như một hồn ma vất vưởng. Những kẻ chết trên sông, suối không có đường về cõi bồng lai.
Dù chưa bao giờ tin vào huyền thoại, vậy mà ý nghĩ đó thúc đẩy tứ chi tôi hoạt động. Tôi nâng cánh tay rã rời, yếu ớt vỗ nước, tiến vào bờ. Dù hành động đó không đủ mạnh, chỉ làm tôi quay nhẹ một vòng, nhưng cũng làm tôi tràn trề hy vọng.
Nghiến chặt răng, hướng về bờ, tôi cố nhấc hai chân lên. Phản ứng của hai chân rất chậm, nhưng có phản ứng. Tôi định bơi tự do, nhưng không thể. Nằm ngửa, tôi yếu ớt đạp hai chân, hai tay nhè nhẹ khuơ nước, đẩy mình vào bờ. Mất một thời gian khá lâu và tôi càng trôi xa khỏi Núi Ma-cà-rồng hơn, nhưng sau cùng, tôi đã vào được vùng nước nông, thoát khỏi dòng cuốn của con suối.
Tôi quỳ gối, nhoi lên, rồi quỵ xuống. Nằm úp mặt, tôi nghiêng đầu sang một bên, phun phì phì, rồi lại quỳ lên. Bò ra khỏi nước, tới được bờ dốc phủ tuyết, tôi lại gục ngã. Mắt nhắm nghiền, tôi úp mặt lên tuyết, nức nở khóc.


Chỉ muốn nằm luôn tại đó, cho thành băng luôn, nhưng tôi khó chịu với cảm giác hai chân còn bập bềnh trong nước. Sự ráng sức để rút hai chân lên kích thích tôi hoạt động nhiều hơn. Vừa rên, tôi vừa chống tay đỡ mình lên. Từ từ, đau đớn, tôi đứng thẳng dậy.
Tôi ngơ ngác nhìn quanh, như mình đang đứng trên một hành tinh xa lạ. Tất cả trông đều khác. Trời đã sáng, nhưng trên bầu trời vẫn còn trăng, sao. Ở trong lòng núi quá lâu, tôi đã quên ban ngày như thế nào. Thật tuyệt vời! Tôi có thể đứng đây suốt ngày chỉ để ngắm nhìn, nếu nơi này đừng đưa tôi tới bất cứ đâu, tới những nơi tôi lại đâm đầu xuống suối, vào băng tuyết và giá lạnh.
Thở dài, rồi theo bản năng thúc dục, tôi lết đi mấy bước, ngừng lại, lắc đầu, đứng thẳng người, tiến tới, bỏ lại phía sau dòng suối sủi bọt, rít lên giận dữ... lừa phỉnh những nạn nhân của nó
.
Về Đầu Trang Go down
http://yobanbe.zing
CiCi
Quản Lí
Quản Lí
CiCi


Nữ
Tổng số bài gửi : 56
Age : 31
Đến từ : THE HEAVEN OF BOOKS
Job/hobbies : school girl
Humor : no idea
Registration date : 05/07/2008

Character sheet
roll:
ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Left_bar_bleue0/100ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Empty_bar_bleue  (0/100)

ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG   ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG EmptyMon Jul 07, 2008 2:16 pm

---- Ông hoàng ma cà rồng ----
CHƯƠNG IV
Chẳng bao lâu, tôi đã nhận ra không thể đi xa nổi trong tình trạng này. Quần áo ướt sũng, nặng chịch. Không khí lạnh thấu xương. Ông Crepsley đã cảnh giác tôi phải làm gì trong trường hợp như thế này: cởi hết quần áo tức khắc, nếu không sẽ bị chết cóng ngay.
Cởi quần áo là cả một nỗ lực với tôi. Các ngón tay tê dại, tôi phải cầu viện tới cả răng mới kéo được áo quần ra khỏi mình. Nhưng sau khi trút bỏ được gánh nặng đó, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, dù bị hơi lạnh tấn công trực tiếp, tôi hồ hởi tiến bước.
Tôi chẳng ngại ngùng gì chuyện trần truồng lang thang như thú hoang thế này. Có ai nhìn thấy đâu. Mà nếu có, tôi cũng bất cần. Đã từng cận kề cái chết, sĩ diện chẳng còn là cái đinh gì.
Nhưng những bước chân phấn khởi chẳng kéo dài được bao lâu. Tôi chợt hiểu ra, mình đang kẹt trong tình trạng nghiêm trọng đến thế nào. Đang ở giữa một nơi chẳng biết là đâu, không mảnh áo che gió lạnh, thể xác và tinh thần đều cạn kiệt, không có gì để ăn. Chỉ trong mấy phút nữa, không còn sức, không còn nghị lực, mình sẽ quỵ. Cái lạnh sẽ tấn công. Bỏng lạnh và thân nhiệt giảm đột ngột sẽ chấm dứt đời tôi.
Định chạy cho ấm người, nhưng không thể. Chân tôi trơ trơ. Hai chân còn chống đỡ nổi tôi đã là một phép lạ rồi. Cử động nào nhanh hơn rùa bò là quá sức chúng.
Ngừng lại, tôi đảo mắt quanh một vòng, hy vọng nhìn thấy một thứ gì quen thuộc. Nếu gần một trạm nghỉ chân, ma-cà-rồng thường sử dụng trên đường đi và về từ cuộc họp Hội đồng, có thể còn hy vọng. Tôi sẽ chui vào đó, ngủ một hai ngày cho hồi sức. Kế hoạch quá đẹp, chỉ trừ một điều... chẳng biết mình đang ở đâu, liệu có trạm nghỉ nào gần đây không?
Tôi suy tính: cứ đứng ì tại đây, sẽ không đi được tới đâu. Tìm kiếm một trạm nghỉ thì không đủ sức, không đủ thời gian. Việc đầu tiên trong ngày là phải tìm một nơi tạm trú để lấy lại sức khỏe. Lương thực, sưởi ấm, sau đó mới tính tới chuyện tìm đường về Núi Ma-cà-rồng, nếu... còn sống sót!
Bên trái tôi, chừng một cây số là đến một khu rừng. Đó là hướng tốt nhất. Tôi có thể cuộn mình dưới một gốc cây, phủ lá làm mền. Biết đâu sẽ kiếm được mấy con côn trùng hay thú nhỏ để ăn. Chẳng lý tưởng chút nào, nhưng còn hơn đứng giữa khoảng trống này, hoặc leo lên những vách đá trơn trợt để tìm một cái hang.
Trên đường tiến tới khu rừng, tôi té ngã nhiều lần. Bình thường thôi. Tôi còn lấy làm lạ là sao mình có thể chịu đựng được đến lúc này. Mỗi khi nằm lại trên tuyết vài phút, tôi lại thu gom ý chí, vùng dậy, loạng choạng đi tiếp.
Rừng là nơi ẩn chứa những điều kỳ diệu. Tôi tin, nếu tới được rừng, mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Tự đáy lòng, tôi biết đó là chuyện vô lý, nhưng nhờ niềm tin đó, tôi mới có thể tiến bước, nếu không, chắc là tôi không còn tiếp tục nổi nữa.
1
---- Ông hoàng ma cà rồng ----
--- NXB Trẻ, 2007 ---
Sau cùng khi còn cách hàng cây đầu tiên chừng một trăm mét, tôi hụt hơi. Nằm thở hổn hển trên tuyết, tôi biết mình đã vắt cạn đến chút sức lực cuối cùng. Tuy nhiên, chỉ nghỉ vài phút, tôi lại lấy can đảm gượng dậy, nhưng mới quỳ lên tôi đã bị ngã vật xuống. Cố lần nữa, lại đổ nhào. Nghỉ thêm một lúc, lại cố đứng lên và lại ngã. Mặt úp xuống tuyết. Tôi run lẩy bẩy, không đủ sức xoay mình, nằm ngửa.
Lạnh không chịu nổi. Nhờ có máu ma-cà-rồng trong huyết quản, nếu là một người bình thường tôi đã chết từ lâu rồi. Nhưng sức mạnh của máu ma-cà-rồng cũng chỉ có giới hạn. Tôi đã tận dụng đến giới hạn cuối cùng rồi. Không còn chút xíu sức lực nào nữa.
Tôi tiêu đời rồi.
Nằm đó, tôi khóc thảm thiết. Nước mắt đọng thành băng trên má. Những cánh hoa tuyết đọng trên mi mắt tôi. Muốn đưa tay phủi tuyết, tôi cũng không làm nổi. Một cử chỉ nhỏ thế mà cũng quá sức mình. Chết sao mà thảm thế này! Một trăm mét nữa thôi, mình sẽ được an toàn. Gục chết khi gần tới đích, thật nhục nhã làm sao. Đáng lẽ nghỉ thêm chút nữa trong hang núi, mình đã có đủ sức để tiếp tục. Đáng lẽ...
Tiếng ăng ẳng lanh lảnh làm tôi chợt tỉnh khỏi cơn mơ. Hai mắt vẫn nhắm, tôi bồng bềnh ra khỏi giấc ngủ, hay... cõi chết?
Không thể quay đầu, tôi hé mắt, tuy tuyết làm mờ thị giác, nhưng lờ mờ từ hướng rừng ra, tôi thấy một hình dáng đang bổ nhào qua màn tuyết, tiến lại gần. Ôi, quá tuyệt – tôi chua chát nghĩ –, dường như cơ sự này chưa đủ khốn khổ, bây giờ lại còn thêm thú dữ xông tới ăn tươi nuốt sống tôi, trước khi tôi chết hẳn. Còn gì có thể tệ hại hơn nữa không? Nếu suy từ những gì xảy ra với tôi gần đây thì... chắc có đấy!
Tôi nhắm mắt khi sinh vật đó tới gần và nhảy cỡn lên. Toàn thân tê dại, chắc tôi không có cảm giác gì khi bị cắn xé đâu. Mà chống trả là điều không tưởng. Một con sóc cũng đủ hạ tôi trong tình trạng này.
Một hơi thở nóng hổi phả lên mặt tôi. Một cái lưỡi dài thòng liếm láp quanh mũi, làm tôi rùng mình. Rồi nó lại liếm cả má cả tai tôi, liếm sạch tuyết trên mí mắt.
Tôi mở mắt, chớp lia. Chuyện gì thế này? Nó làm vệ sinh, trước khi ăn thịt mình sao? Chẳng có lẽ, vậy thì nó làm trò gì? Khi tôi đang cố nhìn, con thú lùi lại một chút. Miệng tôi há hốc. Rồi môi tôi mấp máy, bật ra một tiếng nói run rẩy, đau đớn đến bất ngờ: “Rudi?” 2
Về Đầu Trang Go down
http://yobanbe.zing
CiCi
Quản Lí
Quản Lí
CiCi


Nữ
Tổng số bài gửi : 56
Age : 31
Đến từ : THE HEAVEN OF BOOKS
Job/hobbies : school girl
Humor : no idea
Registration date : 05/07/2008

Character sheet
roll:
ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Left_bar_bleue0/100ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Empty_bar_bleue  (0/100)

ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG   ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG EmptyMon Jul 07, 2008 2:19 pm

CHƯƠNG V
Rudi là chú sói nhóc đã cùng ông Crepsley, Harkat, Gavner và tôi đi một chặng đường khi lên Núi Ma-cà-rồng. Nó là một thành viên trong bầy sói gồm hai sói cái và một sói đực to lớn đã được tôi đặt tên là Sọc. Chúng chia tay chúng tôi để nhập bầy với những con sói khác gần Núi Ma-cà-rồng.
Rudi nhảy lon ton quanh tôi, rối rít sủa. So với lần sau cùng tôi thấy nó, Rudi lớn hơn một chút. Nanh dài hơn, lông cũng rậm hơn. Tôi cố nhấc đầu, cười yếu ớt, bảo nó:
- Tao bị rắc rối to rồi, Rudi ơi.
Chú nhóc liếm mấy ngón tay tôi, tai dựng lên, mắt nhìn rất nghiêm trang, như hiểu tôi đang nói gì.
- Rắc rối to rồi!
Tôi lẩm bẩm lập lại, rồi nằm vật xuống.
Rudi dụi mũi vào má tôi. Ướt nhẹt, nhưng ấm áp. Nó liếm quanh mắt và tai tôi, rồi nằm ép vào tôi, cố truyền hơi ấm cho tôi. Khi thấy tôi khốn khổ đến thế nào, nó lùi lại mấy bước, rồi tru lên. Một lúc sau, một con sói – lớn hơn, mạnh mẽ hơn, trông quen thuộc như Rudi – xuất hiện từ trong rừng.
- Sọc!
Tôi thì thầm gọi. Con sói đang e dè bước, nghe tiếng tôi, nó phóng ngay tới. Rudi lải nhải ăng ẳng cho đến khi bị con Sọc táp một nhát mới chịu im. Con sói lớn đánh hơi từ đầu đến chân tôi, rồi quay lại Rudi cất tiếng sủa. Chúng nằm xuống bên tôi. Sọc phía sau, Rudi phía trước, che kín thân tôi, để truyền hơi ấm.
Sau mấy phút, hơi ấm của chúng chuyền sang tôi. Tôi co duỗi ngón chân, ngón tay cho hết cóng. Rồi tôi nằm cuộn tròn cho hai con sói có thể phủ kín khắp thân mình, và vùi mặt vào lông vai của Rudi. Chúng tôi cứ nằm như thế thật lâu. Sau cùng con Sọc đứng dậy, sủa vang.
Cố ngồi dậy, nhưng không nổi, tôi rên rẩm:
- Vô ích! Tao không đi được nữa đâu.
Con sói lặng lẽ nhìn tôi, rồi cúi xuống... đớp ngay mông tôi một phát. Tôi la lên, lăn vội ra chỗ khác. Nó phóng theo, làm tôi phải nhảy dựng lên, la oai oái:
- Lùi lại. Mày chơi xấu quá...
Tôi im bặt khi nhìn mặt nó. Ngó xuống thân mình, rồi ngó con Sọc, tôi cười ngượng nghịu, lẩm bẩm một câu rất ư là thừa:
- Tao đứng được rồi nè.
Con Sọc rít lên nho nhỏ, cắn nhẹ chân tôi, rồi hướng về những bụi cây. Tôi gật, rồi cùng hai con sói tiến tới khu rừng.
Vừa lạnh vừa kiệt sức, trên đường đi tôi bị vấp ngã nhiều lần. Suốt dọc đường, Sọc và Rudi luôn phải giúp tôi. Mỗi lần tôi sẩy chân, chúng ép sát hai bên, hay hà hơi nóng cho tôi, hoặc cắn tôi, bắt tôi phải đứng dậy. Có lúc, con Sói để tôi nắm bờm, kéo tôi qua đống tuyết.
Không hiểu vì sao chúng quá lo lắng cho tôi đến thế. Thường thường, thú rừng bỏ lại đồng loại bị thương, nếu những con đó không thể tự đi nổi nữa. Có lẽ vì chúng muốn tỏ ra tốt với ma-cà-rồng, vì họ đã đổ nhiều đồ ăn thừa trên đường chúng đi, trong thời gian họp Hội đồng. Hay có lẽ vì chúng cảm thấy tôi vẫn còn nguồn năng lượng tiềm ẩn, và biết là tình trạng tôi chưa đến nỗi tuyệt vọng.
Sau chuyến đi kéo dài vất vả, chúng tôi tiến vào một lùm cây, nơi đã có nhiều bầy sói tụ tập. Khoảng hai ba mươi con sói đang nằm, ăn, chơi đùa, chải chuốt bộ lông. Đủ màu sắc, hình dáng, chủng loại khác nhau. Chúng nhìn tôi đầy nghi hoặc. Một con đực màu đen, to lớn, từ từ bước tới, bờm dựng ngược, gầm gừ hăm dọa. Con Sọc gầm gừ lại. Hai con nhe nanh, sẵn sàng nhảy sổ vào nhau. Nhưng chỉ sau mấy giây, con sói kia quay lưng, phóng đi chỗ khác.
Nhóc Rudi đuổi theo ăng ẳng sủa, nhưng vừa nghe con Sọc gừ lên, cu cậu cúp đuôi, quay ngay lại.
Tôi đang thò lõ mắt nhìn những con sói, con Sọc đẩy tôi tới một sói cái đang nằm cho ba sói con bú. Thấy tôi lại gần, nó gầm gừ, choàng chân bảo vệ bầy con, nhưng con Sọc ư ử rên rẩm, rồi nằm xuống, chứng tỏ nó không làm hại gì.
Khi con sói cái đã yên tâm, con Sọc đứng dậy, nhìn thẳng mắt con cái. Ả gầm gừ. Con Sọc nhe nanh, vừa gừ lại, vừa cào lớp tuyết trước mặt con cái, và lại nhìn thẳng vào mắt nó. Lần này con cái chỉ lẳng lặng cúi đầu. Con Sọc dùng mõm húc mạnh sau đầu gối tôi, làm tôi quỵ xuống đất. Nó đẩy tiếp, và tôi hiểu nó muốn tôi làm gì. Bụng tôi nhộn nhạo lên, tôi cố chống đối lại nó:
- Không. Tao không thể.
Vừa gầm gừ, nó vừa xô đẩy tôi. Tôi quá yếu, không thể chống lại nó. Ngoài ra, rõ ràng là tôi vừa lạnh vừa đói, nhưng yếu tới không thể nào ăn nổi. Tôi đang cần một thứ gì ấm áp, bổ dưỡng chỉ phải nuốt, không cần nhai.
Tôi nằm xuống, trườn tới trước, nhẹ nhàng đẩy ba sói con sang một bên. Ba chú nhóc ăng ẳng cằn nhằn, bò quanh tôi đánh hơi, rồi chấp nhận cho tôi nhập bầy. Khi mặt tôi gần kề bụng con sói cái, tôi hít mạnh một hơi, tìm một bầu vú căng sữa nhất, và... bú tí.
Về Đầu Trang Go down
http://yobanbe.zing
CiCi
Quản Lí
Quản Lí
CiCi


Nữ
Tổng số bài gửi : 56
Age : 31
Đến từ : THE HEAVEN OF BOOKS
Job/hobbies : school girl
Humor : no idea
Registration date : 05/07/2008

Character sheet
roll:
ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Left_bar_bleue0/100ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Empty_bar_bleue  (0/100)

ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG   ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG EmptyMon Jul 07, 2008 2:24 pm

CHƯƠNG VI
Sói cái đối xử với tôi như đối với ba sói nhóc con, choàng chân ôm cho tôi được ấm, liếm sạch sẽ sau tai và mặt cho tôi (khi cần đi tiểu, tôi phải bò ra xa!). Sức khỏe tôi dần dần hồi phục sau vài ngày ở bên sói cái và ba sói con. Tôi đã sống sót nhờ dòng sữa ấm áp của nó. Tuy không ngon lành gì, nhưng còn mong gì hơn nữa.
Khắp người tôi bầm tím. Những vết cắt không nghiêm trọng lắm – giá rét đã giới hạn máu chảy – nhưng ngứa ngáy không chịu nổi. Ước gì lúc này có được một ít tơ nhện của ông Seba để trị ngứa.
Càng nghĩ đến vụ trượt xuống suối trong lòng núi, dường như tôi càng như không thể nào tin nổi. Có đúng tôi đã làm chuyện đó, hay chỉ là một giấc mơ điên rồ? Nếu không bị đau, hẳn tôi đã nghĩ là mơ, nhưng mơ làm sao có thể đau tới bây giờ?
Khó tin hơn nữa là tôi không bị gãy lóng xương quan trọng nào. Chỉ bị gãy ba ngón tay trái, trật khớp xương ngón cái của bàn tay phải, và mắt cá chân trái sưng lên như quả bóng đỏ. Ngoài mấy vụ nho nhỏ đó, tôi vẫn còn cử động được chân tay, sọ không bị vỡ, cột sống không bị gãy. Tóm lại, tình trạng tôi tốt đến bất ngờ.
Suốt mấy ngày, tôi luôn co giãn thân thể, tự kiểm tra mình. Tôi vẫn còn dùng sữa và ngủ bên cạnh sói cái, nhưng đã bắt đầu tập tễnh đi loanh quanh trong lùm cây. Lúc đầu mắt cá tôi đau khủng khiếp, nhưng dần dần chỗ sưng giảm dần và tôi lại cảm thấy bình thường.
Khi sức khỏe hồi phục, tôi được con Sọc đem về thịt và dâu rừng. Tôi chưa ăn được nhiều, nhưng uống rất nhiều máu từ mấy con thú nhỏ do con Sọc đã bắt được.
Nhóc Rudi luôn ở bên tôi. Nó mê mẩn cái đầu trọc lốc của tôi – tôi đã phải cạo trọc trong một phiên tòa thử thách. Nó liếm láp, dụi mũi lên đầu tôi không biết chán.
Sau bốn ngày (cũng có thể là năm hay sau, vì tôi không còn ý thức được thời gian) những con sói di chuyển đến một nơi khác. Tôi luôn phải lết phía sau, suốt chặng đường dài đến bảy tám cây số, với sự giúp đỡ của con Sọc, Rudi và con sói cái đã cho tôi sữa (bây giờ nó săn sóc tôi như săn sóc ba đứa con của nó).
Hành trình vất vả cũng có cái lợi, vì đêm đó, sau giấc ngủ dài không mộng mị, tôi thức dậy khoan khoái như trước khi trầm mình dưới suối. Những chỗ bầm tím giảm hẳn, những vết thương đã liền da, mắt cá chân không hành hạ tôi nữa, và tôi đã có thể ăn uống bình thường.
Đêm đó, tôi đi săn cùng bầy sói. Tuy chưa chạy nhanh được, nhưng tôi vẫn bám theo đoàn và giúp chúng hạ được một con tuần lộc. Tôi cảm thấy sung sướng đã đóng góp cùng bầy, sau những gì chúng đã làm quá nhiều cho tôi.
Nhưng hôm sau lại xảy ra một cảnh bạo lực. Con sói đen đã tỏ vẻ phản đối khi thấy Sọc đưa tôi nhập bầy, cho đến bây giờ nó vẫn không chấp nhận sự có mặt của tôi. Mỗi khi tôi lại gần là nó lại
nhe nanh gầm gừ. Thấy tôi đang ăn, nó xông tới chộp ngay miếng ăn trong tay tôi. Vì vậy, tôi hết sức tránh xa nó. Nhưng hôm đó, thấy tôi đang chơi đùa và đưa thịt cho mấy con sói nhóc, nó tỏ ra rất khó chịu.
Sủa dữ dội, nó nhào tới, tỏ ý đuổi tôi đi. Tôi từ từ bước lui tránh nó, nhưng không rời xa khỏi bầy. Nếu để nó xua đuổi được một lần, sẽ không bao giờ nó bỏ trò bắt nạt tôi. Tôi đi vòng qua bầy sói, hy vọng nó sẽ không chú ý tới mình nữa, nhưng nó cương quyết bám theo, nhe nanh hăm dọa.
Khi tôi sẵn sàng chống lại, con Sọc nhào vào giữa, đối diện con sói đen. Lông cổ dựng lên, trông nó có vẻ to lớn hơn, nó gầm gừ trong cổ họng. Thoạt nhìn, hình như con sói đen sắp rút lui, nhưng không, nó cúi thấp đầu, nhe nanh, phóng vào con Sọc.
Con Sọc nghênh chiến. Hai con cuốn vào nhau, cào, cắn. Những con sói chung quanh dạt ra. Lũ sói nhóc ăng ẳng thích thú. Đám sói già quay đi, chỉ có vài con thờ ơ nhìn. Chúng đã quá quen với những màn ẩu đả như thế này.
Tưởng hai con sói sẽ xé nát nhau ra từng mảnh, tôi rối rít chạy quanh, lo lắng tìm cách gỡ chúng rời nhau ra. Nhưng rồi tôi nhận thấy – với tất cả những tiếng sủa, những cú cào, cắn – chúng không gây thương tích nặng cho nhau. Mõm con Sọc bị rách, con sói đen bị cắn chảy máu, nhưng rõ ràng chúng không cố ý làm nhau đau thực sự. Chỉ giống như một màn đấu vật thôi.
Cuộc chiến càng kéo dài, con Sọc càng tỏ ra thắng thế. Nó không to lớn, nhưng nhanh nhẹn hơn, sắc sảo hơn. Bị tấn công một, nó trả đũa tới hai ba.
Thình lình, con sói đen ngừng lại, nằm xuống, lật ngửa mình, phơi họng và bụng ra. Con Sọc, há mõm, ngoạm ngay họng đối thủ, rồi nhả ra, đứng lùi lại. Con sói đen đứng dậy, quắp đuôi, lủi thủi rút lui khỏi... đấu trường.
Tôi tưởng con sói đen sẽ phải đi khỏi bầy. Nhưng không, mặc dù đêm đó nó ngủ một mình, nhưng không con sói nào xua đuổi nó. Và trong chuyến đi săn sau, nó vẫn giữ vị trí như thường lệ trong đàn.
Hai ba hôm sau, tôi vẫn còn ngẫm nghĩ và so sánh cách đối xử của bầy sói và cách đối xử của ma-cà-rồng đối với những kẻ bị thua cuộc. Trong thế giới của ma-cà-rồng, bị đánh bại là nhục nhã, và thường chỉ có cái chết dành cho kẻ thất bại. Sói tỏ ra sáng suốt hơn. Với chúng, danh dự là quan trọng, nhưng chúng không giết hay xa lánh một đồng loại cùng bầy đàn, chỉ vì cái tội thất bại. Sói con cũng phải chịu đựng những thử thách để trưởng thành, giống như tôi phải chịu đựng Tòa Thử thách, nhưng chúng không bị giết, nếu thất bại.
Không phải là chuyên gia về vấn đề này, nhưng tôi cảm thấy: nếu có thời gian quan sát, có lẽ ma-cà-rồng nên học hỏi loài sói một vài điều. Có thể họ nên học hỏi cả về Danh dự và Thực tế. Kurda Smahlt – với tất cả tội lỗi phản bội của ông ta – ít ra, đã rất có lý về chuyện này.
Về Đầu Trang Go down
http://yobanbe.zing
Sponsored content





ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG   ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG Empty

Về Đầu Trang Go down
 
ÔNG HOÀNG MA CÀ RỒNG
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
BOOK OPEN OUR MIND :: THƯ VIỆN :: KHO TIỂU THUYẾT-
Chuyển đến